[Trường thiên|Khải Thiên] Rely On – 1.

by grey.

Tác giả: Dương Dương Dương

Chuyển ngữ: QT || Biên tập: Grey

Beta: Miêu Tộc Thiếu Nữ

Nhân vật: Vương Tuấn Khải x Dịch Dương Thiên Tỉ

Chuyển ngữ đã được sự đồng ý của tác giả. Không đảm bảo sát nghĩa 100% so với bản gốc. Vui lòng không mang ra khỏi đây.

ibiwDnaAa6OEk9

Cr: arbinsssss@LO

 

CHƯƠNG 1

 

Dùng mắt thường cũng có thể nhìn thấy tốc độ sưng trên trán Dịch Dương Thiên Tỉ, cậu ôm trán lăn qua lăn lại trên sàn nhà, trên mặt là một loạt biểu cảm vô cùng đặc sắc.

Mà phía sau cậu là Vương Tuấn Khải đầu tóc chỉa chỉa như ổ gà, vừa lầm bầm vừa ngay ngắn ngồi dậy, vì chưa thích ứng được với ánh sáng trong căn phòng mà hai mắt nhắm chặt lại, động tác đơn giác này lại khiến cho râu mèo trên mặt lúc ẩn lúc hiện, khiến khuôn mặt anh có vài phần cảm giác mềm mại.

Ngồi yên vài giây, đầu Vương Tuấn Khải run lên, trong lòng tràn ngập cảm giác hỗn độn. Anh thấy rõ một nam nhân đang ngọ nguậy như giun trên mặt đất, dần dần nhớ lại chuyện xảy ra tối hôm qua.

“Cậu yên tâm, tôi sẽ chịu trách nhiệm với cậu.” Anh duỗi đôi chân dài, đôi môi hồng nhạt mấp máy khẽ mấp máy, vậy mà uy lực của lời nói lại chẳng khác bom nguyên tử là bao.

Dịch Dương Thiên Tỉ hai mắt trợn tròn, một tiếng WTF còn chưa thoát ra khỏi miệng, phản ứng của ngôn ngữ cơ thể còn nhanh hơn —— vì quá kinh ngạc mà bật người dậy cuối cùng một lần nữa đầu lại đụng phải thành bàn…

Bang!

Một tiếng vang lớn kinh thiên động địa.

“Anh…” Cố kêu lên bằng chút hơi thở mong manh…

 

Chuyện bắt đầu từ 17 giờ trước, Dịch Dương Thiên Tỉ đem một tập phác thảo dày cộp đặt trong túi hồ sơ tới cho Vương Nguyên.

 

“Đây là cái gì?” Vương Nguyên tay phải đưa tách cà phê vừa pha xong cho Dịch Dương Thiên Tỉ, tay trái giơ túi hồ sơ lên.

“Tớ không thể uống thứ này được nữa đâu Vương Nguyên Nhi.” Dịch Dương Thiên Tỉ chỉ chỉ vành mắt đậm màu như gấu trúc của mình. “Mấy ngày không ngủ đều phải dựa vào nó, giờ còn uống nữa chắc tớ cũng sớm bị suy nhược thần kinh mất.”

“Mấy ngày không ngủ? Vì cái này?” Vương Nguyên thuần thục mở dây quấn nhỏ mặt sau túi hồ sơ ra.

“Đúng vậy.” Dịch Dương Thiên Tỉ vẻ mặt kiêu ngạo đáp. “Cậu xem một chút, bảo đảm sẽ cực kỳ kinh ngạc.”

Vương Nguyên liếc Dịch Dương Thiên Tỉ đang dào dạt đắc ý một cái, sau đó nhanh chóng mở túi hồ sơ lấy ra xấp giấy trong đó ra, đơn giản nhìn qua vài tờ, trên mặt hiện ra biểu tình vô cùng vi diệu.

“Thế nào?” Dịch Dương Thiên Tỉ nằm úp sấp trên mặt bàn, trợn to hai mắt nhìn chằm chằm Vương Nguyên.

“Không chỉ là kinh ngạc.” Khoé miệng Vương Nguyên co rúm.

“Còn sao nữa?”

“Đây quả thực là kinh hách.”

“…” Nụ cười tươi tắn trên khuôn mặt Dịch Dương Thiên Tỉ lập tức trở nên cứng ngắc…

 

Nói đến mối quan hệ của Dịch Dương Thiên Ti và Vương Nguyên, thì có kể ba ngày ba đêm cũng không hết chuyện. Có thể là ngay từ lúc còn ở trong bụng mẹ, hai người đã được định sẵn là sẽ cùng nhau dây dưa, từ khi cất tiếng khóc chào đời ngày đầu tiên, hai người cũng không phải trải qua kiểu làm quen How are you hay How old are you như những người khác.

Cùng được sinh ở một bệnh viện, cùng sống trong một tiểu khu, cùng học chung một trường tiểu học, cùng học lên một trường trung học, đến khi lên cao trung lại trở thành bạn cùng bàn… Thật vất vả cho đến khi thi đại học, rõ ràng học bá Dịch Dương Thiên Tỉ đã từng thi không ít những cuộc thi toàn quốc vậy mà ngày hôm đó lại thượng thổ hạ tả trạng thái kém đến cực điểm, mà bạn học Vương đi học như đi chơi lại phát huy khả năng vượt bậc hơn hẳn những học sinh khác, thành ra đáng lẽ phải đôi người đôi ngả vậy mà không biết có phải là vì duyên nợ chưa dứt hay không mà cả hai lại dắt tay nhau vào cùng một trường đại học, tuy không phải trường đứng top 1 top 2 nhưng cũng là một trường đại học tốt của thành phố. Hai vợ chồng nhà họ Vương hận không thể mỗi ngày đều đốt pháo chúc mừng, gặp người nào cũng nói Nguyên Nguyên nhà chúng tôi đây là số mệnh may mắn cũng không có cách nào khác. Mà hai vợ chồng Dịch gia thì ở bên ngoài vẫn niềm nở như bình thường, chỉ đến khi về nhà mới trợn mắt hỏi tội con trai. Yêu cầu của Dịch gia đối với con trai nghiêm ngặt như thế nào, toàn bộ tiểu khu đều biết, lần này kết quả thi không tốt như vậy nhất định phải xử lý, có điều Dịch phụ Dịch mẫu nhìn con trai mình từ trường thi đi ra sắc mặt trắng bệch ôm bụng, dáng đi mệt mỏi cũng đành mềm lòng.

Vì vậy, bạn học Dịch và bạn học Vương cùng nhau vào chung một trường đại học. Chẳng qua lần này rốt cuộc cũng có chút tiến bộ, đó là không cùng nhau chung lớp nữa, thậm chí là hai khoa hoàn toàn khác nhau.

Dịch Dương Thiên Tỉ theo tâm ý của Dịch phụ, học luật.

Vương Nguyên lại dựa theo sở thích của mình, học biên tập xuất bản.

Bốn năm đại học hai người gặp nhau không nhiều mà cũng không ít, sau khi tốt nghiệp Dịch Dương Thiên Tỉ tiếp tục học lên cao hơn, Vương Nguyên lại tìm một công ty tốt để thực tập, vốn tưởng rằng duyên phận của hai người cũng chỉ tới vậy thôi, lại không nghĩ tới Dịch Dương Thiên Tỉ vào kì nghỉ hè của năm nghiên cứu sinh thứ nhất liền rảnh rỗi viết một quyển truyện ngắn, không ngờ nhận được phản hồi vô cùng tốt, mà cậu đối với việc viết lách vừa thích thú vừa am hiểu, cho nên không nghĩ ngợi gì đã kí hợp đồng cùng một tạp chí. Lúc chuẩn bị cho bộ tiểu thuyết thứ hai, gặp nhân viên lần này cùng cậu hợp tác, vừa là biên tập đảm nhận việc thúc giục bản thảo, thanh niên kia mắt hạnh long lanh chớp chớp, miệng cũng cười đến ngọt ngào, sau đó nói, Tiểu Thiên Thiên đã lâu không gặp, có nhớ tớ không nè.

Dịch Dương Thiên Tỉ cười lộ ra xoáy lê, cậu đoán đi.

Nghiệt duyên lại tiếp tục, mà cái tiếp tục này cũng đã kéo dài được hơn một năm. Vương Nguyên thăng chức, thế nhưng vẫn chấp nhất theo sát bản thao của Dịch Dương Thiên Tỉ như trước. Mà Dịch Dương Thiên Tỉ giờ đã trở thành tác giả của cuốn tiểu thuyết bán chạy nhất, được độc giả yêu thích nhất.

Tất cả thuận lợi như quảng cáo dầu gội đầu bóng mượt trên TV.

Cho tới tận ngày hôm nay.

 

“Thiên Tỉ a.” Vương Nguyên tiện tay rút ra một bản phác thảo đưa đến trước mặt Dịch Dương Thiên Tỉ. “Cậu nói cho tớ biết mấy bông hoa này là có ý gì?”

“Đó là giải phân cách.”

“A… Vậy, con sông này?”

“Đó là gió, tớ muốn để cho hình ảnh lãng mạn hơn một chút.”

“…” Đầu Vương Nguyên xuất hiện một trận choáng váng. “Còn con gà này?”

“Không phải gà! Là một người đang giơ khẩu súng! Cậu xem đi, người này đã bắn nam chính bị thương sau đó vác nam chính ném lên xe.” Dịch Dương Thiên Tỉ tức giận đến xù cả lông, cậu bực bội giải thích cho Vương Nguyên từng chút một tình tiết trên tờ phác thảo, hoàn toàn không có chú ý tới biểu tình không thể yêu thương nổi của Vương Nguyên.

“Thiên Tỉ, cậu bình tĩnh một chút, hãy nghe tớ nói.” Vương Nguyên lau mồ hôi lạnh. “Tớ không thấy được những gì cậu chỉ cho tớ, tớ chỉ thấy ở tờ giấy này là một nông trường, có hoa có cỏ có sông còn có động vật nhỏ, cậu xem mặt trời này, nắng nữa, thực sự chẳng khác gì trình độ của sinh viên năm nhất, à không, trẻ mẫu giáo chứ.”

“Đây không phải là mặt trời, là khinh khí cầu.” Dịch Dương Thiên Tỉ đen mặt.

“Khụ khụ.” Vương Nguyên lúng túng hắng giọng, sau đó đưa tay khoác vai người bên cạnh. “Tiểu thuyết viết xong rồi nên muốn vẽ một chút sao?”

“Viết xong nên mới vẽ tranh.” Dịch Dương Thiên Tỉ sửa sang lại chỗ phác thảo mình đã cực khổ vẽ ra suốt mấy ngày đêm. “Tạp chí của các cậu không phải có cả manga lẫn truyện ngắn sao, hơn nữa đây còn là truyện của tớ nên lần này tớ nhất định phải vẽ được.”

“Vì sao? Viết ra để cho độc giả tự đọc tự tưởng tượng không phải là ưu thế của tiểu thuyết sao?”

“Không, câu chuyện của tớ tự tớ hiểu rõ. Lần này rất cần hình ảnh tác động, chỉ viết không thôi không thể đạt được hiệu quả mà tớ mong muốn, dù sao tưởng tượng là chủ quan, tớ cũng không xác định được rằng độc giả có thể chân chính cảm thụ được những gì mà tớ muốn biểu đạt hay không nữa.” Dịch Dương Thiên Tỉ cất một tập phác thảo dày cộp vào trong túi hồ sơ. “Lần này không được, tớ về nhà vẽ lại một chút vậy.”

“Này này này.” Vương Nguyên nhanh chóng giữ Dịch Dương Thiên Tỉ lại. “Muốn vẽ cũng được, tớ giúp cậu liên hệ với hoạ sĩ đã kí hợp đồng với công ty, hai người có thể hợp tác hoàn thành.”

“Không ổn lắm.” Dịch Dương Thiên Tỉ nhíu mày. “Cậu nghĩ rằng tớ muốn tự mình vẽ sao? Tự tớ biết khả năng của mình như thế nào. Từ khi có ý tưởng này, tớ cũng đã tự mình xem qua một vài bức tranh của hoạ sĩ trong công ty, nhưng tớ vẫn luôn cảm thấy thiếu chút gì đó, cũng không hợp ý tớ.”

Vậy cậu tự vẽ sẽ phù hợp sao? Cậu đang chọc cười tớ sao? Vương Nguyên trong đầu nhịn không được thầm nghĩ, thế nhưng ngoài miệng vẫn thoải mái nói. “Như này nhé, Thiên Tỉ cậu về nghỉ ngơi trước, tớ bên này tận lực giúp cậu xem xét, nếu như mấy hoạ sĩ đã ký hợp đồng không được, chúng ta vẫn còn có một ít hoạ sĩ tư nguyên, tin Nguyên Ca đi, nhất định sẽ tìm được cho cậu.”

“Vương Nguyên Nhi… cảm ơn cậu trước.” Dịch Dương Thiên Tỉ sột soạt đóng túi hồ sơ lại, cảm kích nhìn Vương Nguyên cười.

Vương Nguyên nhìn vẻ mặt tiều tuỵ của tiểu đệ đệ sinh sau mình 20 ngày này mà đau lòng. “Mau về nhà ngủ đi, có tin tức sẽ gọi cho cậu ngay.”

“Được.” Dịch Dương Thiên Tỉ thở dài, cầm tác phẩm của mình rời khỏi phòng họp nhỏ.

Dịch Dương Thiên Tỉ là một người thiên về lý tính, cậu đối với nhận biết của mình cho tới bây giờ đều chuẩn xác mà khắc sâu. Cậu dĩ nhiên biết được khả năng vẽ vời của mình không thể đạt được đến mức nhân thần cộng phẫn [1], thế nhưng trong tình huống mọi nỗ lực lâu như vậy cuối cùng lại chỉ đạt được kết quả thế này, nói không thất vọng thực sự là không thể nào. Cậu nhìn túi hồ sơ trong tay, khẽ cúi đầu, một đường ủ rũ đi tới cửa thang máy.

Ở nơi chờ thang máy cũng xuất hiện một người giống như cậu, cả người được ấp suất vô cùng thấp bao phủ.

Người nọ mặc áo phông trắng bên trong, bên ngoài khoác áo denim xanh, quần jeans đen ôm lấy cặp chân dài mà Dịch Dương Thiên Tỉ từ nhiều năm trước tới tận bây giờ cầu mà không được.

Dịch Dương Thiên Tỉ nhìn lại chính mình, ngoại trừ quần có một chút khác nhau thì hai người hôm nay có thể coi như mặc khá giống nhau. Hơn nữa còn đồng dạng mang theo bầu không khí bi ai, vừa đứng cạnh nhau một cái, liền rõ chân tướng cũng là một vị huynh đệ có cùng tâm trạng với mình.

Đèn thang máy loé lên, Dịch Dương Thiên Tỉ lén liếc người nọ một cái, chợt thấy trên tay người nọ cũng mang theo một túi hồ sơ quấn chỉ, trong lòng liền hiểu đến tám phần.

Aiz, là người đồng đạo nha.

Ding ——

Thang máy đến nơi, hai người một trước một sau đi vào. Người nọ trong nháy mắt ngẩng đầu, Dịch Dương Thiên Tỉ nhìn thấy dưới tóc mái đen dày là một đôi mắt đào hoa xinh đẹp đang ẩn nấp.

 

Dịch Dương Thiên Tỉ vừa rời đi, Vương Nguyên ở bên này cũng nhanh chóng tìm kiếm. Tạp chí chỗ Vương Nguyên đang làm《 ManHua PLUS》hiện nay chính là tạp chí manga đứng đầu quốc nội, hoạ sĩ kí hợp đồng cũng đều là những người rất có thực lực, thế nhưng ngay cả những hoạ sĩ này cũng không lọt được vào mắt Dịch Dương Thiên Tỉ, vậy nên mới nói, tìm đâu cho cậu hoạ sĩ tư nguyên bây giờ. Nhưng không tìm, hầu tử quật cường kia tuyệt đối sẽ tự vẽ tiếp, nói không ngoa thì khả năng vẽ tranh của cậu thật không từ ngữ nào có thể diễn tả nổi.

Vương Nguyên nặng nề thở dài một hơi.

“Sao vậy?” Mới từ khu vực hút thuốc trở lại, Lưu Chí Hoành vừa đi ra đã trông thấy một Vương Nguyên vô cùng ảo não.

“Trái tim rất mệt mỏi…” Vương Nguyên ngả đầu lên sô pha, há to miệng.

“Tớ cũng rất mệt mỏi.” Lưu Chí Hoành lắc đầu. “Cậu thanh niên vừa tới, lần đầu tiên vẽ thử, vậy mà thời điểm xem bức vẽ cậu ta mới hoàn thành, tớ thực sự kinh hãi, bởi cho tới bây giờ tớ cũng chưa từng thấy một bức vẽ nào vừa chi tiết lại tinh tế như thế, từng động tác từng biểu cảm cũng đều khiến cho người ta tán thưởng.”

“Sau đó thì sao?”

“Thế nhưng nội dung cũng thật khiến cho tớ đau đầu… Kiểu siêu cấp anh hùng gì gì đó.” Lưu Chí Hoành ngồi xuống bên cạnh Vương Nguyên, vẻ mặt bất đắc dĩ. “Tớ nói với cậu ta rằng kiểu cốt truyện như thế này không được, tạp chí của chúng ta hướng về thị trường người trưởng thành, mà nội dung thế kia chỉ hợp với trẻ nhỏ thôi. Sau đó, cậu ta còn cùng tớ trừng mắt tranh cãi Vua Hải Tặc cũng vẫn có người lớn đọc a.”

“Trẻ nhỏ sao…”

“Thoạt nhìn so với tớ cũng không kém đâu…” Lưu Chí Hoành tiếp tục. “Nói cho cùng, vấn đề của cậu ta cũng không chỉ là siêu cấp anh hùng gì gì, cậu ta đưa cho tớ mấy bản phác thảo khác, tớ căn bản không cách nào bắt được sóng của cậu ta cậu biết không? Tớ không hiểu cậu ta muốn biểu đạt điều gì. Cậu ta cũng không viết một chút cốt truyện trước mà liền trực tiếp vẽ luôn sao? Thật muốn tìm một người viết kịch bản rõ ràng cho cậu ta a, dù sao nét vẽ của cậu ta cũng rất đẹp, bao nhiêu hoạ sĩ nổi tiếng của tạp chí chúng ta có khi cũng phải nể phục ấy chứ.”

Nghe Lưu Chí Hoành nói như vậy, bên tai Vương Nguyên khẽ động.

“Cậu ta vẽ rất đẹp?”

“Đúng vậy, tớ sẵn sàng lấy ba năm kinh nghiệm của mình ra đảm bảo, rất tuyệt.”

“Vậy thử xem! Tớ đi tìm Thiên Tỉ trở lại!!!” Đột nhiên hô lên một câu này, Vương Nguyên trước vẻ mặt không hiểu chuyện gì đang xảy ra của Lưu Chí Hoành nhảy dựng lên, bước thật nhanh ra khỏi phòng làm việc.

Thang máy tuyệt nhiên dừng lại ở tầng 4 bất động, chờ nó đi lên tới nơi chắc người cũng đã không thấy bóng mất. Vương Nguyên dậm chân, quay về phía thang bộ. Chạy xuống 18 tầng bằng tốc động chạy nước rút 100 mét, Vương Nguyên từ trong đại sảnh lao ra ngoài, hướng cửa xoay tròn đi tới, vừa quay trái liền “duang” một tiếng đụng phải mặt kính.

“Ai ui!” Vương Nguyên kêu lên một tiếng, rời khỏi cửa xoay tròn, phía sau truyền đến tiêng cười to của Lưu Chí Hoành.

“Nhị Nguyên cậu ở đây cũng ba năm rồi đó mà còn đụng! Ha ha ha ha ha ha ha!”

“Cậu cười cái quỷ gì! Tớ phải nhanh nhanh mới bắt kịp Thiên Tỉ!” Vương Nguyên xoa đầu, tức giận kêu lên.

“Vương Nguyên cậu có bị ngốc hay không hả?” Lưu Chí Hoành mắt híp lại thành một đường, trên tay giơ giơ di động lên. “Tớ vừa gọi cho cậu ấy rồi, tuy rằng tớ không biết cậu muốn làm gì thế nhưng chắc hẳn có liên quan đến cậu thanh niên kia.”

Vương Nguyên ngây ra một lúc, đúng vậy, điện thoại đi động, sản phẩm công nghệ cao này làm sao mình có thể quên béng mất! Vương Nguyên một bên ở trong lòng oán giận bản thân ngu ngốc, một bên sống chết xoa đầu, trên mặt đỏ tựa như trái cà chua.

“Vương Nguyên Nhi?” Thanh âm của Dịch Dương Thiên Tỉ truyền đến.

 

Lúc bốn người chính thức vui vẻ làm quen với nhau cũng chỉ mất có hai mươi phút.

Dịch Dương Thiên Tỉ chưa từng nghĩ đến chuyện có thể gặp được người vẽ tranh hợp tâm ý của mình như vậy, bất kể là khung cảnh bao la hùng vĩ, hay từng chi tiết nhỏ nhất của biểu cảm khuôn mặt, mỗi nét mỗi nét, đều tạo nên sự hoàn mỹ.

Mà Vương Tuấn Khải lại càng không cần phải nói, anh chính là độc giả trung thành của 《ManHua PLUS》, thậm chí mỗi lần bình chọn tác giả mà mình yêu thích nhất ở mảng tiểu thuyết, fan hâm mộ bé nhỏ Vương Tuấn Khải đều dùng toàn bộ lực lượng của mình để bình chọn cho JacksonYi.

Bầu không khí buồn bã trong nháy mắt được quét sạch, hai cậu thanh niên giờ phút này hưng phấn đến độ nói năng loạn xạ, Vương Tuấn Khải cười đến mắt cong thành trăng khuyết, mà Dịch Dương Thiên Tỉ chính là xoáy lê hõm sâu đến chìm thuyền.

 

Vương Nguyên tựa lên cửa sổ nhìn hai người đang rời khỏi cửa công ty, tâm tình có chút phức tạp.

“Vẫn lo lắng? Sự tình không phải được giải quyết rồi sao?” Lưu Chí Hoành hỏi.

“Cậu xem cách ăn mặc của bọn họ hôm nay xem, giống như đồ đôi tình nhân vậy.”

“Người cũng thành chấm nhỏ như thế mà cậu còn có thể nhìn ra?”

“Bây giờ thì nhìn không rõ, nhưng vừa lúc nãy cậu không thấy sao?” Vương Nguyên đảo mắt liếc Lưu Chí Hoành.

“Thế nào, cậu ghen à?”

“Mau biến đi! Nguyên Ca đây không muốn nói chuyện với cậu.” Vương Nguyên khoát khoát tay, sau đó trở về bàn làm việc của mình.

 

Mà bên kia, sự ăn ý vừa ở trong phòng làm việc kia hoàn toàn không giống như lúc này, Vương Dịch hai người đi trên đường đến nửa câu cũng không mở miệng. Đối với Vương Tuấn Khải mà nói, Dịch Dương Thiên Tỉ chính là thần tượng của mình, vốn không phải người hoạt ngôn, lúc này lại còn khẩn trương nên cũng không biết lúc cùng cậu ở chung thì nên nói chuyện gì. Mà Dịch Dương Thiên Tỉ lại là người chậm nhiệt, cậu có dự tính của mình, đối với việc nói chuyện cũng không nóng lòng.

Cứ như vậy, hai người theo đuổi tâm tư của mình, một đường trầm mặc, cùng đi hơn 100 mét, lên cùng một chuyến xe bus, xuống xe vẫn cứ cùng đường, đi thẳng phía trước tới một toà chung cư.

“Cậu…” Rốt cuộc vẫn là Vương Tuấn Khải mở miệng trước.

“Tôi ở nơi này, anh cũng vậy?” Dịch Dương Thiên Tỉ có chút kinh ngạc.

“Đúng vậy.” Vương Tuấn Khải gật đầu.

Dịch Dương Thiên Tỉ suy tư một chút, cậu chuyển tới đây từ năm thứ ba đại học, là lúc đang chuẩn bị học liên nghiên cứu sinh, sau đó lại vội vàng đọc sách cùng viết truyện, về cơ bản giống như một cây nấm mọc dưới gốc cây, huống hồ trong khu chung cư này cũng không ít người ở, chưa từng gặp nhau cũng là chuyện dễ hiểu.

Nghĩ vậy, cậu liền nhún vai, sau đó đi tới trước thang máy, Vương Tuấn Khải cũng đi theo. Lúc bước vào trong thang máy, Dịch Dương Thiên Tỉ ấn số 10, Vương Tuấn Khải ấn số 9.

“Anh ở căn hộ số bao nhiêu?” Nghĩ người này ở tầng dưới mình, Dịch Dương Thiên Tỉ nhịn không được hỏi.

“915.”

“What?” Dịch Dương Thiên Tỉ trợn tròn mắt. “Tôi ở căn hộ 1015, chúng ta là…”

“Hàng xóm???” Vương Tuấn Khải cũng ngây ngẩn cả người, ánh mắt cũng trợn tròn nhìn cậu, mà miệng cũng vô thức há theo, vô cùng khả ái.

Dịch Dương Thiên Tỉ nhịn không được bật cười, cậu cười, Vương Tuấn Khải cũng cười theo, hai người cùng nhau cười sẽ càng vui vẻ.

Nụ cười này khiến cho bầu không khí hoà hoãn không ít, thời điểm thang máy dừng lại ở tầng 9, Vương Tuấn Khải ở cửa thang máy chỉ chỉ ra ngoài. “Qua nhà của tôi một chút đi, chúng ta thảo luận một chút về tác phẩm được không?”

“Được.” Vừa nhắc tới tác phẩm mới, Dịch Dương Thiên Tỉ lập tức đồng ý.

 

Vào căn hộ của Vương Tuấn Khải, ngồi xuống trước bàn trà, Dịch Dương Thiên Tỉ bắt đầu nói về ý tưởng của mình, Vương Tuấn Khải cũng ngồi xuống lấy giấy bút sột soạt vẽ một chút, ở mỗi chi tiết Dịch Dương Thiên Tỉ miêu tả Vương Tuấn Khải liền vẽ ra sau đó đưa cho đối phương xem xét, một cuộc thảo luận liền  tới thẳng nửa đêm, vài ngày không ngủ thật khiến cho Dịch Dương Thiên Tỉ không chịu đựng được nữa, cậu nhoài người lên bàn trà, đầu óc hỗn loạn, mắt nhìn chằm chằm Vương Tuấn Khải mới phác hoạ mơ hồ được hình người. Vương Tuấn Khải cũng ngáp một cái, đấu tranh tinh thần cố gắng hoàn thành nốt trang phác thảo cuối cùng, đến khi giơ tới trước mặt Dịch Dương Thiên Tỉ mới phát hiện ra đối phương đã ngủ tới thất điên bát đảo rồi.

Vương Tuấn Khải ngồi xuống bên cạnh Dịch Dương Thiên Tỉ, sau đó nhìn thật kĩ người đang say ngủ này. Anh từng rất nhiều lần tưởng tượng JacksonYi sẽ là người như thế nào. Cảm thấy với văn phong này, hẳn sẽ là một người đã có tuổi, mang theo gọng kính vàng, dáng người hơi mập. Thế nhưng hôm nay mới biết, thì ra người này cũng chỉ xấp xỉ tuổi mình. Vậy nên cảm giác kính nể lại càng sâu hơn.

“Tại sao từng câu chữ của cậu lại hay như vậy?” Vương Tuấn Khải đưa tay sửa lại một chút tóc mái loà xoà của người đối diện. “Trong trái tim cậu rốt cuộc có những gì?”

“… Thành…” Dịch Dương Thiên Tỉ lầu bầu nói mơ.

“Trái tim… Có một toà thành sao… vậy trong đó… có ai…” Vương Tuấn Khải chậm rãi nhắm mắt lại, anh cũng buồn ngủ đến cực điểm, cũng không biết mình đang nói gì nữa.

Sau đó mang theo cảm giác này ngủ thẳng tới sáng sớm ngày tiếp theo.

 

Dịch Dương Thiên Tỉ là bị đói tỉnh, dù sao hai người cùng nhau thảo luận tác phẩm hăng hái đến độ ngay cả cơm tối cũng quên ăn.

Xoa xoa dạ dày có chút khó chịu của mình, cậu chậm rãi mở mắt ra ——

Ngay khi đó một khuôn mặt vô cùng lớn xuất hiện chỉ cách mình có 3 cm, thậm chí hơi thở ấm nóng của người kia còn phả lên mặt mình, có chút ngưa ngứa.

Tầm mắt dời xuống dưới, chính mình đang ôm thắt lưng người kia, mà cặp chân dài của người kia lại đang đặt trên người mình.

“Cái quỷ gì!” Dịch Dương Thiên Tỉ lúc này sợ đến lập tức thanh tỉnh, cậu đẩy người bên cạnh ra, vừa định từ sàn nhà đứng lên lại không cẩn thận đụng phải thành bàn.

Hai người tối hôm qua cùng nhau ở bàn trà ngủ vùi a.

Đau nha… Dịch Dương Thiên Tỉ ôm đầu không khống chế được mà ở trên mặt đất lăn qua lăn lại, Vương Tuấn Khải cũng bị động tác vừa rồi của cậu đánh thức, anh thong thả ngồi dậy, đầu tiên thích ứng với ánh sáng trong căn phòng một chút, sau đó, lo lắng nói một câu khiến cho Dịch Dương Thiên Tỉ lần thứ hai đụng phải thành bàn.

“Cậu yên tâm, tôi sẽ chịu trách nhiệm với cậu.”

Chịu trách nhiệm cái quỷ!!! Dịch Dương Thiên Tỉ gào thét trong lòng. Mà Vương Tuấn Khải lại mơ hồ tìm một tờ giấy chưa dùng, sau đó quỳ xuống sàn nhà cầm bút ở trên mặt giấy vẽ soạt soạt, ánh nắng ban mai len lỏi qua ô cửa sổ, khiến cho cả người anh giống như xuất hiện một vầng hào quang.

Nếu như không phải cái đầu ổ gà kia quá mức sát phong cảnh…

Dịch Dương Thiên Tỉ xoa đầu một lúc rồi mới tiến đến bên cạnh Vương Tuấn Khải, thăm dò xem người kia đang vẽ cái gì.

“Tuyệt vời! Đây chính xác là hình tượng nam chính trong lòng tôi!!” Đau đớn trên đầu tựa hồ được quét sạch, Dịch Dương Thiên Tỉ ngạc nhiên kêu lên.

Vương Tuấn Khải híp mắt, mắt vẫn còn mông lung buồn ngủ. Anh nghiêng đầu nhìn Dịch Dương Thiên Tỉ mắt sáng như sao đang ngồi bên cạnh mình kia, sau đó ôn nhu đến chảy ra nước nói. “Tôi đã bảo, tôi sẽ chịu trách nhiệm với cậu mà.” Vừa dứt lời, anh liền “bịch” một tiếng nằm xuống sàn nhà, chỉ vài giây sau đã truyền đến tiếng ngáy nho nhỏ.

“Tên ngốc này, thì ra là chịu trách nhiệm cái này à…” Dịch Dương Thiên Tỉ mỉm cười thở dài. Cậu nhặt giấy vẽ cùng bản thảo để lên trên bàn trà, sau đó từ trên ghế sô pha lấy xuống hai miếng đệm dựa, một cái nhét xuống dưới đầu Vương Tuấn Khải, có lẽ là mái tóc rối bù của Vương Tuấn Khải khiến cho Dịch Dương Thiên Tỉ không nhịn được mà đưa tay lên vuốt lại tóc của đối phương, thẳng đến khi một sợi tóc cũng vô cùng gọn gàng, Dịch Dương Thiên Tỉ mới hài lòng để tấm đệm còn lại xuống bên cạnh Vương Tuấn Khải, sau đó chính mình cũng nằm xuống.

Thật mệt, còn muốn ngủ.

Cậu nhìn khuôn mặt Vương Tuấn Khải vì bị đệm đè ép mà biến dạng, thật không nhịn được nở nụ cười. Cười một hồi, cơn buồn ngủ cũng từ từ ập đến, Dịch Dương Thiên Tỉ cuối cùng nhắm mắt lại, ngoắc ngoắc thân thể.

Tiếp tục giấc ngủ còn đang dang dở.

Ai da, trên người tên ngốc này có hương thơm thật dễ chịu.

Một giây trước khi chìm vào giấc ngủ, Dịch Dương Thiên Tỉ theo bản năng khẽ nép vào bên người Vương Tuấn Khải.

 

 

Hoàn chương 1.

*Chú thích:

[1] Nhân thần cộng phẫn: người và thần đều phẫn nộ. (theo leosansutu)

[*] Túi đựng hồ sơ giấy xi măng loại quấn chỉ được nhắc đến thường xuyên trong truyện:

ymb1337308725

cr: on pic.

Vì tên rất rất rất dài nên mình sẽ gọi ngắn gọn là túi hồ sơ nhé.

.

.

Vì đây là lần đầu tiên mình edit longfic cũng như có nhiều từ chuyên môn về hội hoạ + xuất bản + biên tập nữa nên không tránh khỏi có sai sót. Vậy nên nếu mọi người phát hiện ra lỗi nào thì đừng ngại, cứ thoải mái nhắc nhở mình để mình sửa lại cho tác phẩm được hoàn mỹ nhất nhé ;) Mình cảm ơn ^^

Mình cũng mới cập nhập lịch post truyện ở phần mục lục rồi nhé!